PDA

View Full Version : thơ vô thường



ndthanh
09-25-2011, 09:57 PM
Con đường trước mặt thoắt ở sau lưng
Đời người ngắn ngủi tan nhanh như sương
Nhân sinh như bèo dạt hợp tan quá ngỡ ngàng
Đến đi không gợn sóng, gió cắt ngọc phù du

ndthanh
09-25-2011, 10:08 PM
Chuyện quá khứ thì đã thành sự thật
Chuyện tương lai thì chưa đến
Vậy tại sao chúng ta lại phải lo lắng và phiền não
Cuộc sống quá vô thường
Sống chết lúc nào không biết
Vậy thì chúng ta phải làm gì?
Hãy luôn để tâm mình luôn yêu thương và chia sẻ
Hạnh phúc chính là đây!!!

happy
03-05-2012, 03:36 PM
Cõi đời trải có bao lăm
Chiêm bao tỉnh mộng trăm năm thẫn thờ
Công hầu khanh tướng _ ai ngờ!
Giàu sang vinh hiển bụi bờ vong thân
Người ơi, một kiếp phù vân
Đắng cay nhục thể, muôn phần ai hay
Để rồi nằm xuống trắng tay
Cuộc cờ sinh tử ai bày thế nhân?
Sông Mê chèo mãi không cùng
Thuyền nan phận mỏng e chìm giữa khơi
Chắp tay mà khấn bên trời
Mâm cao lễ vật, cỗ đầy thức xin
Xót xa hai chữ nhân tình
Những mong đút lót phận mình an khương
Tượng thờ vàng thiếp son sơn
Lọng che sáo phủ, e còn chưa nguôi
Trên cao trông xuống nực cười
Bụt đất tượng gỗ cả đời lạy van
Mẹ cha hất hủi bên đàng
Tiếng kêu đồng loại chẳng màng tâm hao
Ai thương, ai lụy, ai sầu?
Mấy ai tỉnh mộng bên cầu oan tương
Bắt tay, khuyên lấy bạn đường
Nẻo về xa lắm sao còn phân vân...


Huệ Nghiêm